珠宝。
引《新唐书·王綝传》:“南海 岁有 崑崙 舶市外区琛琲。”
琛 [ chēn ] 1. 珍宝。 如 琛宝。天琛(天然的宝物)。
琲 [ bèi ] 1. 成串的珠子。 如 “珠琲阑干。”
chēn cóng
chēn lù
chēn lì
chēn ruì
chēn xiàn
chēn lí
chēn băn
chēn jìn
chēn gòng
chēn bó
chēn bì
qiú bèi
zhū bèi
jī bèi
chēn bèi
chēn cè
chēn băo
băi bèi
答:琛琲的拼音是:chēn bèi 点击 图标播放琛琲的发音。
答:琛琲的意思是:珠宝。